Chỉ là một chút hoài niệm về "Giọt ký ức tháng 8"...


Chỉ là một chút hoài niệm về "Giọt ký ức tháng 8"...




[...] Hà Nội đã vào tiết thu được phân nửa thời gian, thu Hà Nội thật dễ nhận biết, ai đã đi qua một lần lại càng thấy nó quen thuộc. Như nào nhỉ?! À thì.. trời thu cái nắng không còn gắt gỏng, bỏng rát mà nó dịu dàng hơn, xanh ngắt và vàng ỏng; ánh vàng đó đi qua hàng cây, kẽ lá, trải dài trên từng con phố, phản chiếu trên những tấm kính của các tòa nhà cao tầng, rọi qua khung cửa sổ, và rồi nó ánh lên cả một khúc chiều vàng trong căn phòng nhỏ. Ánh vàng đó nhuộm màu Hà Nội từng chút một, chẳng mấy chốc lá cây cũng đổ vàng, đổ đỏ; cả một hàng cây xì xào xì xạc trước gió, những cơn gió heo may lướt nhẹ từng đợt, có khi gió lớn, lá rơi nhiều, người ta đi qua dẵm nhẹ cái rộp () và cũng có khi rơi vào giỏ xe của một em gái nào đó ban chiều đang trên đường đi học về mà không hay biết.. Thu vàng - tông màu chủ đạo ấy thật dễ khiến người ta xao xuyến, dễ nao lòng, nhớ nhà, hoài niệm về những điều đã qua. Và, tôi cũng bị dính, sở dĩ cũng có cảm nhận là vì ngày nhỏ được bố cho nghe cả đống album của hãng CD Hồ Gươm Audio về Thu Hà Nội (*chả biết có nhớ đúng tên hãng ko nữa , cơ mà bố cứ riết, nghe đi nghe lại, nghe muốn lòi cả tai, chs, nhà mình ở Park Jang mà bố ei?!*)

Thôi deep vậy đủ rồi! Vậy ra hôm nay là 14, chẳng phải nói chắc ai cũng biết mai là Rằm tháng 8 hay còn gọi là Tết Trung Thu  - ngày vui của đám trẻ con (xin nhắc lại là ngày vui.. của trẻ con chứ kp của ng.lớn đâu, các cậu đừng nhầm lẫn -.-). Cũng là dịp để những người đi xa trở về nhà quây quần cùng gia đình bên mâm cỗ dưới ánh trăng tròn, và, bạn bè tôi cũng có những đứa đã kịp bắt chuyến xe cuối cùng để làm điều đó, bỏ lại những đứa như tôi đôi khi với nỗi nhớ nhà đến thơ thẩn cùng những tâm sự chỉ có thể viết ra đây. Trung thu thì phải có bánh Trung thu, nhưng nó chẳng đủ để khiến tôi tâm trạng được, bởi vì thức đó tôi đã ăn mòn răng cả tháng nay rồi, chuyện là cùng phòng có thằng bạn, gấu nó bán bánh trung thu, nó ship cho đủ vị . Thế là ngồi lướt FB trong vô thức, thấy được cái quote này, thấy nó như path đến cái ký ức nho nhỏ ngày rằm tháng 8 vậy, hoài niệm và rồi cứ gõ gõ viết viết..


Nhớ ngày nhỏ cứ đến dịp trung thu là háo hức lắm, cả đám con nít chỉ chờ trực đến tối trung thu để chạy khắp xóm nô đùa và quan trọng hơn hết là để khoe với nhau những món quà trung thu được bố mẹ sắm cho, và thứ được chú ý nhất chính là chiếc đèn trung thu để lúc sau cả đám cầm đi rước(*thời này vẫn ưa đèn cầm tay, trước cả thời có mấy cái gậy, kiếm phát sáng các thứ, chừng giai đoạn tôi đang học cấp 1*). Thoạt đầu được bố mẹ đưa đi mua đèn, tôi thích mấy cái đèn ông sao lắm, nhưng sau không thích nữa vì nó dễ cháy với chẳng để được lâu (*chs cứ cho nến vào nhỏ giọt để gắn vào trong đèn là cháy, mặc dù lúc đó cố làm cẩn thận lắm rồi, lửa bắt lên tấm bóng kính cháy cái roẹt, lúc sau chỉ còn mỗi cái xác đèn trơ trọi, mà mấy cái đèn liền làm bị như thế, wtf luôn -.- ; thêm nữa là cái cán màu hồng, mãi sau mới biết đó là phẩm, cả mấy cái giấy bóng kính cũng thế, tay đứa nào nhiều mồ hôi, lúc sau ch.nó oét lên mặt, kinh v~ chưởng*). Vậy là đèn ông sao không được, bố mẹ quyết định chơi lớn, mua cho tôi hẳn 1 chiếc đèn cầm tay chạy pin đắt tiền (*gia đình tôi không khá nhưng thời đó có món đó là tôi thành rickkid cmnr*); quả đèn rất đẹp, đèn đóm nhấp nháy, musicque đủ cả, hình Tôn Ngộ Không cưỡi Cân đẩu vân, 1 tay cầm quả đào và 1 tay cầm gậy như ý, và cả 2 tay nó đều quay được. Đấy kinh chưa, phải nói là rất kinh! Chính vì thế nên tôi ghiền và giữ món này lắm, tôi nhỏ nhưng biết bố mẹ đã mất công thế nào để mua nó; bố thương tôi lắm, gần đến rằm bố đi làm về mà thấy tôi chưa được sắm đồ chơi như các bạn là kiểu gì cũng giục mẹ cùng đi mua, bố mẹ vất vả thật nhưng không để tôi thiếu thứ gì. Và, món đồ chơi này, tôi đã giữ được 3 năm trước khi nó hỏng.

Tôi cất nó cẩn thận trong tủ kính, cứ đến hôm trung thu là sáng hôm đó tôi lôi ra để test tình trạng của nó, nếu thay pin mới vẫn chạy ngon thì tôi nói với mẹ không phải mua thêm gì cả, nó là đủ. Nhưng nó hỏng là điều không thể tránh khỏi (*thật chứ hàng Tung Của lỏm thật nhưng hàng Tung của ngày xưa vẫn tốt hơn hàng Tung Của bây giờ nhiều :v*), vào buổi sáng hôm cuối cùng nó hỏng, tôi đã rất buồn, tôi lững thững cầm đến gần chỗ mẹ, nói 1 câu trầm giọng và cụt ngủn: "Mẹ ơi đèn của con hỏng rồi.", nhưng mẹ tôi chẳng nói gì, mẹ cứ cúi xuống làm việc, tôi thấy được nét buồn trên mặt mẹ, nhà đang đợt khó khăn nhất.. (*thuở đó mẹ tôi làm may, nên ở nhà suốt, quần Thái ấy và mấy loại quần nữa, nên tôi chẳng bh thiếu quần đùi để mặc*).. và rồi tôi bỏ đi chơi, đến tận gần tối mới về (*còn nhỏ nhưng tôi biết giờ giấc, bố mẹ ít khi phải lo chuyện tôi đi chơi sớm về muộn*). Cả buổi đi chơi với đám bạn hôm đó, tôi cứ buồn hoài, buồn ra cả mặt, chơi với bọn bạn đủ trò vui nhưng cứ khựng lại là tôi lại nhớ đến chuyện cái đèn.

Tôi về nhà với điệu bộ thất thưởi, buồn thiu, tôi đi thẳng vào trong nhà. Thấy tôi, mẹ ới gọi tôi lại, mẹ nói "Mẹ có cái này cho con", rồi mẹ tôi lấy từ đâu ra một vật gì đó giống như chiếc đèn (*thực ra tôi chẳng để ý ở đâu ra nữa, tôi chỉ quan tâm đến thứ mẹ tôi đang cầm trên tay thôi*). Tôi thật sự bất ngờ, hóa ra trong lúc tôi đi chơi, mẹ đã làm cho tôi cái đèn lồng này, mẹ làm bằng vỏ lon coca, bóng loáng; mẹ khéo thật, lúc đầu tôi còn chẳng nhận ra nó là vỏ coca. Chiếc đèn rất chắc chắn và đẹp, trên đỉnh có đục lỗ để gắn với sợi dây thép mảnh, buộc với que gỗ để cầm. Với chiếc đèn này tôi chẳng sợ bị cháy hay bị hỏng, gắn nến thì cực kì chắc chắn vì bằng nhôm, khi cầm chơi có tiếng xộn xạo nghe rất vui tai. Không phải nói cũng biết lúc đó tôi đã vui sướng đến thế nào, căn phòng chỗ mẹ tôi ngồi hàng ngày như sáng bừng, sáng lên cả khuôn mặt tôi, cái cảm giác buồn ngẩn tò te lúc trước của tôi đã chẳng còn, tôi hạnh phúc quá đỗi, mẹ tôi cũng chẳng còn niềm hạnh phúc nào hơn.. ) Và, chỉ trong một thoáng rất nhanh thôi, trong ánh mắt tôi nhận ra một điều vô cùng quan trọng, điều mà tôi sẽ nhớ mãi và luôn mang theo bên mình, một điều nhỏ thôi. Với tôi, chiếc đèn bây giờ chẳng còn quan trọng, quan trọng là tôi có mẹ, mẹ và người thân vẫn luôn ở cạnh tôi; có mẹ, thì giấc mơ đèn lồng chẳng bao giờ tắt..


Khỏi phải nói tối đó bọn trẻ con trong xóm đã phải trố mắt ngạc nhiên thế nào khi thấy chiếc đèn của tôi, tụi tôi ở thành phố nên ít khi thấy mấy chiếc đèn kiểu thế. Đèn của tôi sáng nhất bọn, vì nó đâu phải dạng đèn led rẻ xiền . Tôi hòa vào đám trẻ con đi rước đèn vòng quanh khu vực gần đó, xuống phố nô đùa, xem múa lân, trống chiêng các thứ chán chê xong mới vòng về. Ở nhà, những mâm cỗ Trung thu đã được bày ra từ lúc nào, với đủ thứ hoa quả, trái ngọt cùng hương vị bánh nướng, bánh dẻo không thể lẫn đi đâu được; các bố, mẹ, ông, bà đang ngồi chờ những đứa con thơ, những đứa cháu nhỏ mồ hôi mồ kê nhễ nhại với nụ cười rạng ngời trên môi về để cả nhà cùng nhau phá cỗ.. Bụp!! Thật đẹp! *Nếu có cái máy ảnh ở đó, tôi sẽ không ngại ngần 1s nào để lưu lại khoảnh khắc đấy* /./


.by #Thái - 14.08.18(LunarC)

P/s: Éc, dài v~. 1 giọt ký ức thôi đã.. ) Tớ thì lại 1 Trung thu nữa không có nhà, lớp mới có thím vi phạm kỷ luật, cấm trại unlimited luôn. Ko có bạn gái chẳng lẽ làm bạn với cái tay trái -.-.
Cảm ơn những ai đã đọc đến đây, về nhà nhá, chúc các cậu có nhiều cái Tết Trung thu đầm ấm, vui vẻ, hạnh phúc bên những người thân yêu của mình!!!!

Comments

Popular posts from this blog

Có thể bạn biết thừa về Tết Hàn thực 😗😗

Chút suy nghĩ ngày 22/12