🔥 HỒI KÝ VỀ NHỮNG NGÀY ĐẦU TRONG QUÂN NGŨ 🔥

🔥 HỒI KÝ VỀ NHỮNG NGÀY ĐẦU TRONG QUÂN NGŨ 🔥

***********

Bộ quân phục - bộ quần áo mà tôi luôn cảm thấy tự hào mỗi khi mặc nó. Những gì gắn với nó là cả một câu chuyện dài... Đó là những ngày tháng quân ngũ đầu đời mà tôi không thể nào quên được!

Đỗ Học viện Kỹ thuật Quân sự (MTA) năm 2015, tôi bước chân vào một chân trời mới - con đường binh nghiệp, con đường mà tôi biết rằng sẽ có rất nhiều chông gai trước mắt.

"... Ba lô con cóc
Bạc áo màu xanh
   Một khúc quân hành
        Dọc ngang đời lính ..."

Đã là quân nhân trong quân đội thì ai cũng phải trải qua rèn luyện. Chúng tôi được gửi sang Trường Sĩ quan Lục quân 1 để học khóa huấn luyện 6 tháng (thường gọi là liên kết tạo nguồn). Ở đây chúng tôi được đào tạo những kiến thức cơ bản về quân sự: Chiến thuật, Chính trị, Bắn súng, Công binh, Điều lệnh,...

"...Nắng Sơn Tây thiêu đốt đời trai trẻ
Mây Ba Vì che lấp tuổi thanh xuân..."

Không biết tự bao giờ những thế hệ học viên của trường Lục Quân đã truyền nhau câu thơ này. Ấy có nghĩa là chúng tôi sẽ phải trải qua một khóa huấn luyện không dễ dàng gì, ở một ngôi trường có lẽ là khắc nghiệt nhất của quân đội.

Những chuyến xe chở chúng tôi - các học viên Kỹ thuật lần lượt nối đuôi nhau lên Sơn Tây - Ba Vì. Trước khi sang bên ấy, tôi cũng đã được nghe kể nhiều về khóa huấn luyện này. Mọi người bảo đất Sơn Tây này khắc nghiệt lắm, mùa nóng thì nắng cháy da, mùa lạnh thì đêm lạnh đến thấu thịt. Chính vì vậy mà nơi đây được gọi là "mảnh đất thép rèn người", là "chảo lửa của Đông Nam Á". Từ mảnh đất này đã đào tạo ra biết bao nhiêu sĩ quan cao cấp của quân đội ta. Chúng tôi vừa háo hức nhưng cũng đầy lo lắng. Háo hức vì mình sẽ được sống, trải nghiệm và hoàn thiện mình, nhưng cũng không khỏi lo âu vì sự vất vả của khóa. Năm nào cũng có học viên không chịu được áp lực mà viết đơn xin ra quân. Nhưng người ta cũng có câu "Lửa thử vàng gian nan thử sức", chỉ cần có ý chí quyết tâm thì chăc chắn sẽ vượt qua!

Ấn tượng ngay từ lúc đầu mới vào Lục quân của tôi là sự kỷ luật nghiêm minh ở nơi đây. Những người cán bộ thép của lục quân không ăn nói nhẹ nhàng như những người cán bộ kỹ thuật, luôn gắt gao trong công việc. Bài học đầu đời trong quân ngũ của tôi là học những cách sinh hoạt, cách làm vệ sinh nơi ăn chốn ở của mình. Giày dép, quần áo, sách vở,.. tất cả đều phải gọn gàng ngăn nắp.


"...Chăn gấp không vuông phạt tăng giờ gác
Quần áo phơi sai ra hố rác mà tìm..."

Chúng tôi còn phải học cách sống, cách cư xử, thái độ sống của mình. Mấy chục con người cùng ăn, cùng ở, cùng học tập sinh hoạt với nhau.
Bài tập đầu tiên trong đời quân ngũ của chúng tôi là đứng nghiêm. Bài tập tưởng như đơn giản nhưng khó chịu vô cùng. 10 phút, 20 phút, 1 tiếng, rồi 2 tiếng. Đó là để thử sự quyết tâm, nhẫn nại của mỗi người. Mọi thứ im phăng phắc, đầu óc căng như dây đàn, mồ hôi ra ướt nhòe khuôn mặt, vẫn phải đứng im không nhúc nhích.
Bước vào năm học, chúng tôi bắt đầu học tập các nội dung. Ngày nào cũng như ngày nào, bất kể nắng hay mưa, vẫn 6 tiết buổi sáng và 3 tiết buổi chiều. Những ngày nắng chang chang, dưới cái nắng hơn 30 độ chúng tôi vẫn phải học ngoài trời để sao cho hoàn thành đúng nhiệm vụ. Hay những ngày trời lạnh đầu đông, mọi người bên ngoài mặc áo rét còn chúng tôi vẫn phải xuống nước học bơi...

Sáng 5 giờ, kẻng báo thức, mọi người bật dậy tập thể dục, tập võ, chạy dài... Mỗi người chỉ có khoảng 15 phút vừa gấp chăn màn, vừa dọn vệ sinh, vừa làm vệ sinh cá nhân. Buổi chiều sau khi học xong, chúng tôi phải làm công tác tăng gia sản xuất. Đã là bộ đội thì cái gì cũng phải biết làm: từ làm đất, trồng rau, đánh cá, phụ bếp, xây, cắt tóc,.... 

Đời lính vất vả như vậy đấy. Từ lúc tinh mơ, khi mọi người vẫn còn yên giấc, chúng tôi đã thức dậy làm việc. Hoặc nhiều đêm mọi người đã ấm áp bên mâm cơm gia đình, chúng tôi lại xách súng lên và đi...
Tuy vất vả nhưng tôi vẫn có thời gian để nhận ra được cái đẹp của cuộc sống nơi đây. Những buổi hành quân, dã ngoại, dân vận, hay những đêm học chiến thuật ngoài rừng là những trải nghiệm rất thú vị. Bây giờ tôi mới có dịp thấm thía những bài thơ, bài văn viết về người lính mà tôi đã được học

"...Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu..."
Có những thứ không phải chỉ học qua sách vở, mà phải bằng trải nghiệm, ta mới biết được nó đẹp như thế nào. Lần đầu tiên tôi biết cái cảm giác "đầu súng trăng treo" giữa rừng đêm, hay những "đêm rét chung chăn cùng đồng đội"

Chúng tôi không được dùng điện thoại. Nỗi nhớ gia đình, bạn bè, người yêu càng thêm da diết. Những cánh thư gửi từ nhà lên, hoặc một vài phút gọi điện tranh thủ về cho gia đình, chỉ là những điều rất bình thường, nhưng đối với tôi nó lại là niềm hạnh phúc lớn lao...!
Quân đội là một môi trường khắc nghiệt. Nhưng chính việc sống trong môi trường khắc nghiệt ấy đã làm cho tôi nhận ra biết bao điều!
Tôi nhận ra rằng mình đang có những gì ở trong tay. Một gia đình hạnh phúc, một người bố, người mẹ tuyệt vời, những người bạn bè thân thiết, và một người con gái luôn làm cho tôi phải nhớ đến... Tôi biết được mọi thứ tình cảm mà mình đang có đáng trân trọng như thế nào!

Tôi nhận ra rằng bản thân mình có thể làm được nhiều việc mà mình không ngờ, chỉ cần mình có quyết tâm. Họ đã dạy cho tôi biết thế nào là làm việc bằng ý chí, chứ không phải chỉ bằng sức lực của mình.
Tôi đã học được cách đối nhân xử thế đúng đắn hơn, tác phong đứng đắn hơn, trưởng thành hơn.

Tôi cũng đã lần đầu được nghe, được thấy nhiều điều ý nghĩa. Lần đầu tôi được nghe "bố mẹ nhớ con nhiều lắm!" khi tôi gọi điện về nhà...
Còn rất nhiều, rất nhiều thứ nữa mà tôi nhận được kể từ sau khóa học này!
*****
Tạm biệt trường Sĩ quan Lục quân 1 anh hùng - nơi đã đào tạo, đã dạy cho tôi một lý tưởng sống có ý nghĩa!

Cái tin về Tết làm cho chúng tôi vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Trở về quê đoàn tụ cùng gia đình, đón một cái Tết đặc biệt - cái tết mà tôi biết yêu thương nhiều hơn.

Xa núi Tản, xa Ba Vì, xa miền đất thép đã rèn luyện chúng tôi. Âm vang đâu đây vẫn có những câu hát quen thuộc:
"...Thao trường đẫm mồ hôi mùa hè nắng cháy
Thao trường buốt thịt da mùa đông giá rét..."

Ngay lúc này cảm xúc ùa về, để tôi không bao giờ quên... Nhớ lắm Lục Quân ơi!!

Comments

Popular posts from this blog

Chỉ là một chút hoài niệm về "Giọt ký ức tháng 8"...

Có thể bạn biết thừa về Tết Hàn thực 😗😗

Chút suy nghĩ ngày 22/12